Làm sao để đem đến một môi trường phát triển tốt nhất cho con luôn là nỗi băn khoăn của những bậc làm cha mẹ. Đối với tôi, câu trả lời nằm ở chính món quà tương lai mà tôi đã dành cho con: một cuộc sống định cư ở xứ lá phong thân thiện.
Gia đình tôi đến với Canada vào một ngày mùa thu mát mẻ, khi những cánh lá phong đã chuyển màu và bầu trời vẫn còn trong xanh. Quang cảnh hệt như trong tưởng tượng của tôi, thậm chí còn xinh đẹp hơn. Tôi đã nghĩ rằng, nếu cuộc sống của chúng tôi ở xứ người cũng tuyệt vời như cảnh vật nơi đây thì tốt biết bao. Và sau vài năm sinh sống, tôi nhận ra, mong ước lúc đầu của tôi đã thành hiện thực.
Nhìn chung, nhịp sống tại Canada có phần chậm rãi, mọi người không quá gấp gáp, cũng không có cảm giác tất bật, chen chúc của một quốc gia phát triển. Đường sá tại Canada khá rộng rãi thoáng đãng, ít khi nào xảy ra tình trạng kẹt xe hay tai nạn giao thông.
Một điều đặc biệt nữa là người dân Canada rất thân thiện và lịch sự. Từ khi đến đây sinh sống, tôi chưa từng nhìn thấy hàng xóm tranh cãi hay tị nạnh nhau bao giờ. Câu nói “Xin lỗi” và “Cám ơn” chính là câu cửa miệng hàng ngày của họ. Ngay cả những đứa trẻ cũng được dạy cho cách cư xử lịch thiệp, tử tế ngay từ khi còn nhỏ. Chúng biết cách xin lỗi khi làm sai, cám ơn khi được giúp đỡ, không cáu giận hay cãi vã to tiếng với cha mẹ. Đây là một quan điểm dạy con rất hay mà tôi đã được học tập tại Canada.
2 đứa con nhà tôi hiện đang theo học một trường công lập tại Toronto. Ngay từ khi còn ở Việt Nam, đứa lớn đã được chuẩn đoán mắc chứng tăng động giảm chú ý. Không ít lần, tôi đã phải đối mặt với việc giáo viên bỏ mặc con mình vì không có cách nào kiểm soát được bé. Nhưng điều này lại không hề xảy ra tại Canada. Ngay từ tuần đầu tiên con tôi đến lớp, giáo viên đã hẹn gặp tôi trực tiếp tại trường để bàn về việc cho cháu theo học các chương trình điều chỉnh riêng để phù hợp với tính cách và tình trạng hiện giờ của bé. Cô nói với tôi rất nhẹ nhàng, không hề có ý miệt thị nhưng cũng không vòng vo. Điều này khiến tôi nhận ra: “ À, thì ra đây là sự khác biệt của trường học Canada”.
Giáo viên Canada rất quan tâm đến nhu cầu cá nhân của từng học sinh. Họ luôn sẵn sàng trò chuyện với từng bé để tìm hiểu tâm sinh lý và suy nghĩ của trẻ, đồng thời giúp đỡ trẻ hết mình. Tuy nhiên, giáo viên không hề nuông chiều trẻ. Bé được hướng dẫn để phát triển các kỹ năng cần thiết, nhưng vẫn đủ tự do để tìm tòi và học hỏi một cách độc lập.
Các buổi ngoại khóa hoặc các khóa kỹ năng mềm cũng là những hoạt động thường nhật của con. Con không những được vui chơi cùng bè bạn mà còn được hỗ trợ để định hướng cho con đường sự nghiệp sau này.
Sau mỗi ngày đi học trở về nhà, bé luôn vui vẻ và tràn đầy sức sống. Bài tập trên trường rất ít nên bé có thể dành thời gian cho những hoạt động thể thao khác. Vào những ngày cuối tuần, tôi luôn cùng bé đi đến những buổi tập bóng đá hoặc cổ vũ con trong những trận đấu toàn trường. Từ ngày tham gia đội bóng, con tôi dạn dĩ hơn, nguồn năng lượng của bé cũng được giải tỏa bớt trong những trận đấu nên bé ít quấy phá, lại gia tăng khả năng tập trung và hợp tác đồng đội.
Trong những kì nghỉ đông, tôi thường đưa bé đến những khu trượt tuyết, để thưởng ngoạn quang cảnh núi tuyết hùng vĩ và cùng cả gia đình vui chơi thỏa thích. Hay có những ngày mệt mỏi, chỉ cần dạo bước dưới hai hàng cây lá vàng và lắng nghe tiếng gió xào xạc, hoặc cùng con tổ chức các buổi dã ngoại ngoài trời trong ánh nắng vàng rực rỡ mỗi ngày hè, thế là đã quá đủ cho một ngày trọn vẹn cùng con.
Với những trải nghiệm tuyệt vời như thế, tôi tin rằng con sẽ ngày một trưởng thành hơn, thông minh hơn và lạc quan hơn. Hy vọng những chia sẻ của tôi sẽ phần nào giúp cho các bậc phụ huynh Việt có được một quyết định đúng đắn – vì tương lai của con cháu mình.